Trong các bộ phim cổ trang Trung Quốc, chúng ta thường thấy một số học giả trẻ được gọi là tú tài, là niềm tự hào của gia đình và dòng tộc. Vậy trình độ học vấn Tú tài thời xưa tương đương với trình độ học vấn ngày nay như thế nào?
- Hồng Diễm chính thức trở lại màn ảnh sau 2 năm trong phim thế sóng Chúng Ta Của 8 Năm Sau
- Ariana Grande kể về tình yêu tan vỡ trong album eternal sunshine
- Vì sao chim đậu trên dây điện nhưng không bị giật?
- Trộn giấm với bột giặt giải quyết nhiều vấn đề, giúp tiết kiệm tiền, biết rồi ai cũng muốn học theo
- Quỳnh Kool Khoe nhan sắc ngực ngọt, bày tỏ nỗi nhớ ‘người thương’?
Tú tài thời xưa tương đương với trình độ học vấn nào?
Bạn đang xem: Tú tài thời xưa tương đương với trình độ học vấn nào ở thời hiện đại?
Tú tài thời xưa có thể nói là báu vật trong hệ thống thi cử của triều đình. Các kỳ thi khắt khe và tuyển chọn tỉ mỉ đến mức có thể so sánh với tiêu chuẩn tuyển sinh của các trường đại học trọng điểm hiện đại.
Xem thêm : Mars Anh Tú: ‘Tôi chưa bao giờ phải nhờ một ngôi sao nào hát bài của mình để nổi tiếng’
Trong các triều đại nhà Minh và nhà Thanh, sự cạnh tranh trong các kỳ thi hoàng gia đặc biệt khốc liệt, với hàng trăm nghìn tú tài chỉ tranh giành 20.000 suất, khiến tỷ lệ trúng tuyển của các tú tài trên khắp Trung Quốc vào thời điểm đó thấp hơn. nhiều hơn trước.
So với học sinh phổ thông hiện đại chỉ cần học ba năm kiến thức sách giáo khoa, con đường học tập tú tài là một chặng đường dài và gian khổ. Những gì họ phải nghiên cứu không chỉ là tuyển tập các tác phẩm kinh điển và lịch sử mà còn cả thiên văn học, địa lý và nhiều trường phái tư tưởng khác nhau. Kiến thức sâu sắc này đòi hỏi phải đọc và nghiên cứu nhiều lần để hiểu đầy đủ.
Thời xưa, người có bằng tú tài có địa vị cao trong xã hội. Họ không chỉ là những người truyền bá kiến thức mà còn là những tấm gương đạo đức. Ở địa phương, họ giữ chức vụ giảng dạy và truyền đạt kiến thức cho thế hệ sau nên rất được kính trọng. Điều này cũng tương tự như nghề dạy học hiện đại. Từ góc độ này, chúng ta có thể so sánh người có bằng tú tài với người có bằng thạc sĩ ngày nay.
Vào thời nhà Minh và nhà Thanh, độ tuổi trung bình của một người lấy bằng tú tài thành công là khoảng 24. Xét về số lượng và độ khó kiến thức mà họ cần phải nắm vững, con số này gần như có thể nói là một kỳ tích. . Điều đáng nói là các tú tài cổ xưa cần phải nghiên cứu sâu các tác phẩm kinh điển của Nho giáo khi chuẩn bị cho kỳ thi. Việc nghiên cứu chuyên sâu về một lĩnh vực kiến thức nhất định này cũng tương tự như việc học tập sau này. đại học hiện đại. Họ chiếm một vị trí then chốt trong hệ thống chính trị lúc bấy giờ.
Khi nào học giả được gọi là tú tài?
Xem thêm : ‘Chuyện Vui Sốp Pi’ trở lại vào ngày 15.1: đậm sắc màu Tết, sáng tạo theo trào lưu Shoppertainment
Để tuyển chọn nhân tài cho đất nước thời phong kiến, nhà vua tổ chức ba khoa thi: thi Hương, thi Hội và thi Đình. Thị Hương là khoa thi liên tỉnh, được triều đình phong kiến tổ chức 3 năm một lần trong việc Nho học để tuyển chọn những người tài giỏi, có học thức bổ nhiệm làm quan. Sau khi đỗ kỳ thi Cống, năm sau sẽ được thi cao hơn là thi Hội, còn nếu đậu kỳ thi Hợi thì khi thi Đình sẽ được xếp ngang hàng Tiến sĩ.
Thi Hương bị thi vào các trường thi, nhiều tỉnh thi cùng một trường, ví dụ kỳ thi năm 1813 ở trường Quảng Đức có 8 tỉnh – chỉ có 9 người đỗ. Kỳ thi Hương gồm 4 buổi: Những học sinh đỗ kỳ thi thứ nhất sẽ được vào kỳ thi thứ hai, những người vượt qua kỳ thi thứ hai sẽ được vào kỳ thi thứ ba…. cho đến hết kỳ thi thứ tư. Sau khi chấm bài thi học kỳ IV, giám khảo sẽ xếp các em theo thứ tự từ cao xuống thấp. Học sinh đỗ kỳ thi Hương (đậu 4 kỳ thi hoặc đỗ 4 trường) sẽ được chia làm 2 loại: Cử nhân và Tú tài.
Bởi vì số lượng học sinh tốt nghiệp được Tòa án Hoàng gia ấn định trước cho mỗi Trường Thi tuyển. Thông thường: 1 Cử nhân lấy 3 bằng Tú tài. Cán bộ chỉ phải lấy đủ số lượng do Tòa án quy định. Chính vì vậy mới có “danh hiệu” “Cử nhân đoạt số” và người “gần tú tài cuối cùng” luôn thất bại… Thời Lê, người thi đỗ Hương còn được gọi là “Hương Công” . Người đỗ Tú tài thời Lê còn được gọi là “Sinh Đô”, về sau đến thời Nguyễn đều gọi là Cử nhân.
Chỉ cử nhân mới có thể tham gia cuộc thi. Người sĩ tử thi ở Kinh đô sẽ gọi là Công Sinh hay Cống.
Nguồn: https://gocnhineva.com
Danh mục: Tin Tức
Trả lời